Tôi nghiến chặt hai hàm răng, tay nắm lại cố nén nỗi căm hận của mình, thì ra vì gã mà bao lâu nay tôi và em đã phải chịu những tổn thương không đáng có, chỉ vì sự tham lam bỉ ổi của gã, mà hai chúng tôi phải chia lìa nhau thậm chí chẳng kịp nói một lời từ biệt, được lắm Vĩ Đông ạ, mày phải chết!
Nhưng cũng từ lúc ấy, tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, như trút được gánh nặng trong lòng, hiểu được trái tim Thanh Thanh luôn chung thủy với mình, thương em vô hạn khi nghĩ đến nỗi đau khổ dằn vặt mà em đã phải trải qua hai tháng nay, khi phải ép mình rời xa tôi – người mang lại cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Đăng Khoa tức giận không kém tôi, đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn gã:
– Tiểu nhân, bỉ ổi!
Gã đã nóng máu bất chấp:
– Ừ thì sao, tao làm thế đó, làm gì tao! Giờ mày có chơi không, hay để tao chơi luôn?!
– Được rồi! – cậu dịu giọng giảng hòa – Xin lỗi anh vì tôi có hơi lớn tiếng, anh cho tôi 45 phút, vì là lần đầu nên chắc tôi sẽ vụng về, tôi không muốn có mặt người lạ !
– Ok! – gã cười – Tôi sẽ ngồi chờ ở đầu hành lang. Cậu thấy thiện chí của tôi rồi đấy, hy vọng cậu giúp tôi, tôi cần số tiền ấy để nhanh chóng hoàn thành dự án bất động sản của mình!
Nói rồi gã đi ra ngoài, đóng cửa lại.
– Sẽ không có một xu nào cho mày đâu, thằng khốn ạ! – Đăng Khoa lầm bầm.
Hóa ra Thanh Thanh của tôi là món quà lấy lòng của gã với Đăng Khoa, tôi căm hận gã tới xương tủy, sợ gã sẽ bỏ đi mất. Thằng chó chết bímg ghép cả giải trí với công việc, không sao, gã vẫn không hề hay biết vai trò của tôi trong chuyện này, tôi sẽ dễ dàng tiếp cận và trả thù cho em.
Đăng Khoa đến bấm cửa cho chắc rồi cởi chiếc áo đã ướt ra, quay lại giường và nhận ra em đã tỉnh dậy từ lúc nào, một giọt nước mắt trào ra, có lẽ em đã tỉnh lại từ sau khi lên đỉnh. Cậu ngồi lại, khẽ gỡ nhẹ hai cái bộ phận sextoy đang mút lấy đầu ngực em, đỡ vào lòng vỗ về:
– Em nghe thấy hết rồi phải không? Đừng sợ, anh là Đăng Khoa, anh không phải là đồng bọn của nó đâu, anh sẽ đưa em ra khỏi đây!
Em im lặng, nước mắt vẫn trào ra không ngừng khi biết được sự thật cay đắng, trái tim em chắc đau lắm, cả cuộc sống hạnh phúc như mơ với tôi bỗng chốc sụp đổ chỉ vì một ly bia, thậm chí còn không thể tự giải thích việc mình đã làm, không thể đổ lỗi cho ai.
Đăng Khoa bối rối dỗ dành, lau nước mắt cho em, trông điệu bộ cậu ta thật thú vị. Hồi lâu sau em mới nín, khẽ nấc lên từng hồi nhẹ.
– Em không sợ đâu! Tự em sẽ ra được mà! – em thì thầm, đôi mắt dịu dàng khẽ nhắm hờ, có lẽ tác dụng thuốc mê vẫn còn.
Đăng Khoa kéo chăn đắp lên cả hai, vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ, em không phản kháng, chỉ nằm im lặng.
– Em có buồn không? – cậu ân cần quan tâm.
– Đừng lo cho cảm xúc của em mà! Em không có đáng thương hại như thế đâu!
Đăng Khoa bộc bạch lòng mình:
– Em biết không, thằng đó chỉ là bạn quen làm cùng nghề thôi, chứ quan điểm của anh rất khác nó, anh yêu thương phụ nữ và luôn mong muốn những điều tốt nhất cho họ. Anh vẫn còn là trai tân đấy! – cậu hào hứng trông rất trẻ con làm em phì cười.
– Em… rất xinh đẹp! – cậu ngập ngừng – Em là hotgirl à?
– Không! – em bẽn lẽn, khẽ đưa tay lên cặp ngực tròn căng của mình dù rằng nó đã được cái mền nhung mềm mại bao bọc.
– Anh tính thế này! – cậu thì thầm – khi nào nó vào, thể nào nó cũng đòi làm chuyện ấy với em, hãy bảo nó đi tắm đi, sau đó anh sẽ mở cửa cho em chạy, rồi giả vờ ngã ra gọi nó ra, bảo em đã vùng vẫy xô anh té, được không?!
– Anh tính cứ như con nít ấy! Đừng làm gì cả, em có cách đối phó mà! – Em cười, trông rất đáng yêu làm trái tim tôi như ấm lại. Nếu một người con gái lỡ qua tay nhiều người, chúng ta có cái tính từ “nát” để gán cho họ, nhưng thật sự họ có nát không, hẳn là không, cơ thể họ vẫn hồng hào, trắng trẻo, ngực vẫn căng tròn, nước nôi vẫn ướt đẫm, âm đạo vẫn khít làm chúng ta thèm muốn và đơn giản thậm chí chẳng có được cái quyền kén chọn có muốn hay không.
– Anh có muốn làm tình với em không? – em chợt quay lên hỏi làm Đăng Khoa bối rối, còn tôi bắt đầu thấy thích thú, thúc giục trong lòng “Có, nói có đi!”. Chưa bao giờ tôi thèm khát được nhìn thấy em được người khác âu yếm như lúc này.
– Anh… anh… – cậu ta lúng túng mặt đỏ lựng lên – Anh có thể có được đặc ân đó ư, em đùa anh phải không?
Em nhẹ nhàng thả lỏng:
– Chỉ là, em muốn có một kỷ niệm, đây là lần em được vui vẻ cuối cùng, sau này em sẽ sống cuộc sống độc thân, không để tâm tới tình ái phiền phức nữa, dù sao anh cũng còn là trai tân, đẹp trai phong độ nữa, em đâu có lỗ gì!
Đăng Khoa chẳng nói nhiều nữa, nhẹ nhàng hạ thấp môi mình xuống chạm bờ môi đỏ chúm chím của em nhưng em đẩy nhẹ ra, khẽ nhìn với ánh mắt ướt át:
– Em không muốn hôn, em chỉ hôn người mình thật sự yêu thương!
Giọng em nghẹn ngào làm trái tim tôi đau nhói, tôi nhớ lại, ngay cả khi uống phải thuốc kích thích của Vĩ Đông, lúc ham muốn dục vọng của phần con lấn át hết phần người, em vẫn cố không hôn gã, là chỉ vì trong vô thức, suy nghĩ về giá trị nụ hôn vẫn rất thiêng liêng, và may mắn thay nó lại dành riêng cho tôi.
– Không! – Đăng Khoa nhẹ nhàng – Hãy một lần trọn vẹn bên anh đi! Chỉ lần này thôi!
Hai đôi môi lại chạm nhau, em hé mở, họ hôn nhau thật nồng nàn. Tôi ghen, dù biết giờ mình không còn cái quyền đó, em quá đẹp và quyến rũ, nhỏ nhắn nằm trong vòng tay Đăng Khoa. Họ hôn nhau đến ba bốn lần, rồi em mới bỏ mền ra, để cậu ta mặc sức khám phá cơ thể mình. Cặp ngực căng tròn được nắn bóp nhẹ nhàng, đầu ti được liếm mút tỉ mỉ, hai đùi được ve vuốt, làn da trắng mịn nơi eM-U lol được hôn không ngớt. Em nứng lắm, rên rỉ theo từng nhịp mút liếm của Đăng Khoa, cậu ta đã tiến xuống vùng trung tâm, liếm láp khe bím và cho nhẹ ngón tay vào kích thích. Em dạng chân, banh bím ra để cậu ta làm việc dễ dàng hơn, ưỡn người đón từng đợt khoái cảm trào dâng trong cơ thể. Rồi Đăng Khoa cởi hết đồ mình ra, con chym to hồng hào cứng ngắc lắc lư chào em, chùm lông mu ngắn ngủn chắc mới được cạo bớt làm em bịt miệng cười, em cúi xuống, hôn nhẹ lên nó rồi nằm ngửa ra, khẽ dạng chân mời gọi. Đăng Khoa hứng lắm, vuốt ve má và hôn em một lần nữa rồi mới nhè nhẹ đút vào. Họ trượt người lên nhau, rồi Đăng Khoa bế em vào lòng mình, nắc rất nhịp nhàng. Em chỉ nằm yên rên rỉ, nước nhờn chảy ra trông thật kích thích. Đăng Khoa tuy mới nhưng kĩ năng cũng khá tốt, cậu có lối chơi rất nhanh làm em mê mệt, đỡ em nằm ngửa trên người mình, bóp 2 ngực, nhấp phành phạch vào bím em. Tôi ngắm nhìn họ hồi lâu rồi cảm thấy mình vô duyên quá, ngồi xuống trong bóng tối, chờ đợi.
– A… a… anh ơi, em chịu không nổi! A… a…
Tiếng hai người rên rỉ vẫn vọng lại, tôi ráng ngồi chờ thêm chút nữa thì Đăng Khoa đã ra, bắn đầy lên ngực và bụng em, cậu ta khéo léo lau chùi rồi hai người mệt mỏi nằm ôm nhau trên giường.
– Em có thích không?! – Đăng Khoa thủ thỉ.
Thanh Thanh không nói gì, mắt hướng lên trần nhà nghĩ ngợi.
– Vì sao em lại đồng ý làm tình với anh? Vì sao em nói đây sẽ là lần cuối? – Đăng Khoa cũng như tôi không khỏi thắc mắc.
– Em đã nói rồi mà, lần cuối vì em mệt mỏi chuyện tình ái rồi! Em đã từng có người yêu, nhưng vì Vĩ Đông, em đã không còn đủ dũng cảm đối mặt với anh ấy nữa rồi, em đã tự động rời xa, em đã cảm thấy mệt mỏi thật sự. Giờ em là người tự do, và không muốn ràng buộc tình cảm với ai nữa!
Người yêu đó hẳn là tôi, và tôi nhận ra ngay cả mình là người em từng yêu, thậm chí bây giờ còn không có sự lựa chọn được bên em hay không nữa. Đăng Khoa ngồi dậy nói cứng:
– Hãy dẫn anh tới anh ấy, anh sẽ giải thích giùm em! Mọi tội lỗi là của Vĩ Đông, tại sao em phải chịu, anh ấy sẽ thông cảm cho em thôi mà!
– Em chưa bao giờ cần anh ấy thông cảm hay tha thứ! – em lặng buồn kéo mền quấn một vòng quanh người – Điều em cần là anh ấy vui vẻ mỗi ngày và không chịu tổn thương gì từ những chuyện của em. Người tốt như anh ấy sẽ sớm tìm được người thay thế em thôi! Còn em, có lẽ sẽ xuống tóc…
– Em không được làm thế! – Đăng Khoa tức tối gào lên, nhưng cậu lại chẳng biết phải nói gì thêm nữa, cậu muốn can ngăn, muốn em phải thế nọ thế kia nhưng với em lời nói cậu chẳng có trọng lượng. Tôi cảm thấy mệt mỏi với những điều em vừa nói. Hẳn là một lời nói tha thứ hay thông cảm chẳng thể giải quyết hết mọi chuyện như tôi vẫn nghĩ.
Tiếng cửa đập rầm rầm bên ngoài rồi Vĩ Đông xộc vào:
– Xong chưa? – gã hất hàm.
– Rồi! – Đăng Khoa lúng túng chưa biết xử lý sao.
– Đi tắm cho nhanh rồi ra đây, người cậu hôi quá! – gã nói như ra lệnh, em có vẻ sợ hãi ôm chăn lại nhìn gã.
Đăng Khoa chẳng biết làm gì đành đứng lên đi vào nhà tắm. Gã tiến đến, xộc tay vào trong mền nắm cổ chân em kéo ra, em tuột khỏi mền nằm trần truồng yếu ớt trước mặt gã, gã xoạc chân lấy hai ngón tay vạch bím em ra xem:
– Nó xuất ngoài à? – gã hài lòng, búng búng hot-le làm em giật thót – Giờ thì tới lượt anh rồi đấy!
Rất nhanh chóng gã tuột hết quần áo ra leo lên người em làm tư thế 69, vòng tay ôm hai đùi úp mặt vào bím em liếm láp không ngừng. Cái lưỡi cứng ngắc lật qua lật lại các mép bím mềm mại yếu ớt, đánh lạch bạch lên hot-le nho nhỏ trông thật thích mắt. Em ưỡn người lên rên rỉ, để mặc con cu to đùng đã cứng ngắc chìa vào mặt. Chừng hai phút sau khi đã liếm láp dâm thủy chán chê gã quay lại gắt:
– Mút cẹt anh đi! – rồi chẳng chờ em, gã kéo đầu em lại bóp miệng đòi nhét con cu to tướng vào. Tôi nóng máu chuẩn bị đẩy cửa tủ bước ra thì em kêu lên:
– Để em tự làm, đừng ép em như thế!
– Thế còn nghe được! – gã nằm ngửa ra khoanh tay sau đầu ngó xuống, con cu giương thẳng 90 độ chờ đợi. Em ngồi dậy khẽ ve vuốt và sóc nó từng hồi thật điệu nghệ, nhả một ít nước bọt lên như mấy em massage trong jav, bôi đầy cái thân to tướng gân guốc của nó, vặn xoắn rất nhịp nhàng. Gã vừa nhắm mắt để thưởng thức cảm giác đê mê đó thì hét lên đau đớn, co rúm người quằn quại. Em chồm dậy sút một phát vào mặt gã rồi trần truồng chạy thẳng ra cửa.
– Khoa! Khoa! Mày đâu rồi?!! – gã nằm đó nhăn nhó gào lên như con lợn bị chọc tiết.
Đăng Khoa từ nhà tắm chạy ra trên người độc một chiếc quần đùi.
– Bắt nó lại! ĐM con chó nó bóp dái tao! ĐM nó…
Khoa chạy nhanh ra cửa, tôi thót tim cầu mong em có thể nhanh chân chạy thoát. Đúng vậy, 2p sau cậu thất thểu về phòng nhìn gã lắc đầu.
Chap 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25