Rồi mảnh vải cuối cùng trên người em cũng đã được cởi ra, hai bàn tay Vĩ Đông tha hồ nhào nặn cặp ngực căng tròn, nhanh chóng lấn xuống dạng chân vạch mép bím em ra, xoa nắn, bóp nhẹ hot-le đã ửng đỏ vì nứng. Anh ta liếm em không chừa một chỗ, cái lưỡi dài lướt qua lỗ nhị hồng hào mấy lần làm em co rúm người, em hợp tác, tự tay xoa ngực, xoa hot-le mình và rên rỉ thật dâm đãng, hơi thở gấp gáp như một diễn viên jav lành nghề. Vĩ Đông đổi tư thế 69, nằm trên đối diện với cái eM-U lol múp máp, ép hai ngón tay vào banh nhẹ ra, mắt anh ta sáng lên, các cơ mặt giãn ra một cách thoải mái khi được chiêm ngưỡng tận mắt cái nội thất tuyệt mỹ vốn lâu nay tôi sở hữu. Hai mép lớn trắng hồng căng mịn, hai mép nhỏ đang ướt đẫm hồng hào, hot-le căng tròn nho nhỏ, khẽ giật giật. Anh luồn ngón tay vào tách hai mép nhỏ ngả ra hai bên, để lộ âm đạo thật quyến rũ, đẫm ướt, còn bót như người mới mất trinh, dùng lưỡi đá hot-le mấy cái rồi chụp cả cái miệng lên bím em, ngấu nghiến liếm láp một cách ngon lành, em rên rỉ uốn éo không ngừng vì bị kích thích mãnh liệt, không chịu há miệng ngậm con chym to đùng cùng hai hòn dái đang treo lủng lẳng trước mặt mà quay nghiêng tránh né, để đầu chym đong đưa vẽ lên mặt những đường thẳng bằng nước nhờn anh ta tiết ra.
– A… ôi! Chỗ đó, đúng rồi, mút mạnh lên anh! Em nứng quá, á… á… – em thật dâm đãng trong tay anh ta càng làm tôi tức tối, lầm bầm nguyền rủa, mắt vẫn không ngừng theo dõi.
Cảm thấy em đã sẵn sàng, Vĩ Đông ngồi dậy, liếc qua con chym mình, hơi không vui vì không được em Bj cho, nhanh chóng vào tư thế truyền thống, con chym to dài quá khổ đập lạch bạch xuống khe bím báo hiệu sắp đút vào làm em giật mình.
– A… nhẹ thôi anh!… á… á… em đau quá!
Thanh Thanh co rúm người, rõ là con chym không thể nào chui lọt cái bím nhỏ còn khá bot của em. Anh ta không hề lúng túng, thơm má rồi ve vuốt tóc em vỗ về:
– Cu anh to quá phải không? Để anh kích thích, nong bím em ra nhé!
Em thở hổn hển đưa đôi mắt ướt át đầy dâm ý nhìn anh ta gật đầu. Một, hai, rồi ba ngón tay lần lượt được anh ta đưa vào, Thanh Thanh sợ hãi nắm lấy cánh tay, những ngón tay xoay đều trong âm đạo làm em rên rỉ không ngừng, dần quen với thể tích lớn trong người mình. Anh ta thấy bím em đã mở rộng hơn trước, tiết nước nhiều hơn thì nhanh chóng móc cua, rất nhịp nhàng và mạnh mẽ khiến em lên đỉnh tức khắc, phần hông co giật dữ dội. Con cu to đùng nhanh chóng cắm vào phập một cái, em ưỡn cong người hít một hơi sâu vì sốc, rên rỉ thật đáng yêu. Đó có lẽ là cảnh đút vào kích thích nhất mà tôi được nhìn thấy, cũng là lúc tan nát cõi lòng. Vậy là hết, bím em không còn chỉ của riêng tôi mà đã cho thằng khác chui vào, một cách tự nguyện. Vĩ Đông mỉm cười sung sướng vì cuối cùng cũng đã được làm chuyện ấy với em, anh ta nhấp những phát nhè nhẹ, chỉ thế thôi em đã run rẩy cả người. Vác hai chân em lên vai, anh ta liếm láp nắn bóp hai bắp chân thon nhỏ trắng hồng, xoa cặp đùi trắng nõn rồi nhấp liên tục. Thanh Thanh gần như chẳng thể làm gì khác ngoài rên rỉ, con cu ngoại cỡ thọc sâu vào âm đạo đè mạnh điểm G làm em sướng ngoài sức tưởng tượng, nước nhờn bôi trơn bị nén nhiều thành bọt trắng, chảy ướt cả bím và đám lông đen xoăn của Vĩ Đông. Anh ta nhanh chóng chuyển tư thế doggy, hay bàn tay to bè nắn bóp, vỗ lên cặp mông tròn của em, tiếng bìu vỗ vào âm vật bạch bạch, nhấp liên hồi. Em giật giật mấy cái rồi lại lên đỉnh, gần như là lên đỉnh suốt cuộc hoan lạc, đổ gục xuống nằm mềm nhũn trước mặt anh ta.
– Sao? – anh ta kề môi đòi hôn em – Bị anh đụ sướng quá hả?
– Dạ! Chym anh to quá, em chịu không nổi! – em quay đi đẩy anh ta ra không cho chạm môi.
Anh ta nhanh chóng chuyển chiêu úp thìa, cái tư thế gia truyền của những thằng cu dài, nhanh chóng đút vào cái bím đỏ mọng, nhấp tiếp. Tôi đau lắm, đó là lựa chọn của em, nó như xát muối trái tim tôi, những cú nhấp, nó cứ như thể em lấy dao đâm vào mình, nhìn em bị chơi tơi tả như vậy tôi không khỏi xót xa, cũng có chút ghen tị với con cu Vĩ Đông nhưng không nhiều. Một thằng bạn sành sỏi của tôi từng nói, loại cu to này chơi thời gian đầu thì sướng thật nhưng sau đó, bím nó sẽ giãn ra cho vừa với kích cỡ và các mô, dây chằng sẽ trở nên lỏng lẻo, người con gái sẽ khó đạt được cực khoái hơn và khi làm chuyện ấy lại với những người có kích cỡ bình thường hay nhỏ thì gần như chẳng còn cảm xúc nữa.
Vĩ Đông sắp ra, sức chịu đựng của anh ta cũng không vừa trong một môi trường cực kì chật hẹp, con cu vẫn hùng dũng nhấp những phát chắc nịch.
– A… a… anh nhẹ thôi, em chịu không nổi!
– Anh cũng vậy! – anh ta hổn hển, người đã đẫm mồ hôi, ráng nhấp một tràng thật mạnh. Hai người cùng lên đỉnh, anh ta lại nhân cơ hội lúc em nứng nhất tìm cách hôn, nhưng lại thất bại bị đẩy ra.
Em co giật yếu dần rồi thiếp đi, anh ta còn ham muốn lắm nhưng con cu hết sức rồi, teo nhỏ lại nhưng trông vẫn bự hơn khối thằng, đành rút ra. Bím em được giải phóng xẹp hẳn xuống, lỗ âm đạo khẽ co lại, từ trong ứa ra bao nhiêu là tinh trùng cùng nước nhờn quyện vào nhau. Anh ta dạng chân em ra kê mông lên một chiếc khăn, khẽ đưa ngón tay vào móc hết tinh trùng ra, lau sạch sẽ. Xong đâu đấy quay lên nhào nặn cặp ngực căng tròn hấp dẫn không ngừng dù em đã ngủ say, cho đã cơn thèm thuồng.
Tôi không muốn nhìn nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống, nước mắt lăn dài, đã bao lâu rồi tôi không khóc kể từ ngày mối tình đầu phản bội mình, những tưởng trái tim mình đã trở nên mạnh mẽ hơn hóa ra không phải vậy. Hết rồi, hết tất cả…
…
Điện thoại rung làm tôi tỉnh giấc, nhiều cuộc gọi nhỡ từ Vĩ Đông:
– Cậu đang ở đâu?
Tôi đứng lên nhìn ra, căn phòng đã tối om không còn ai.
– Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, đừng lo, tôi sẽ giao ảnh cho Ngọc Hân sau! – tôi đáp và lòng thấy đau nhói nhớ ra những gì vừa xảy ra chiều nay.
– Ok, tôi muốn hỏi cậu có rảnh không để khao cậu một chầu cảm ơn ấy mà!
– Thôi, bữa nay tôi mệt! Hẹn sau nha! – tôi cười cay đắng, được khao khi đã mang người yêu mình cho anh ta chơi sao?
– Ok, chìa khóa tôi có gửi chỗ lễ tân rồi đấy!…
Đã 7h tối, tôi chui ra khỏi tủ, bật đèn lên, nằm vật ra giường, mùi nồng nồng của dâm thủy em vẫn phảng phất đâu đây. Rồi sao, chúng tôi sẽ đối diện nhau như thế nào? Em có thú nhận, hay sẽ giấu đi? Tôi sẽ tha thứ hay không? Sẽ tiếp tục yêu và sống trong tổn thương, hay sống như một thằng bị cắm sừng tội nghiệp mà giả vờ không hay biết? Tôi đau khổ, nước mắt lại trào ra. Mệt mỏi ngồi dậy lôi cái máy ảnh giấu trong tủ bật lên, lướt qua những bức hình chụp sáng nay, chúng đẹp thật nếu người xem không biết sự thật đau đớn sau đó. Tôi khóc, khẽ xóa đi từng tấm một, thế là hết, tình yêu mà mình luôn tự hào và hạnh phúc vì may mắn có được, tất cả đã chấm dứt.
Em không chủ động gọi làm tôi bực bội:
– Alo! em đang ở đâu! – giọng tôi gay gắt – Anh đang ở phòng đợi em này!
– Dạ… !
– Dạ cái gì, về ngay đi!
– Không anh à… – giọng em ngập ngừng
– Sao, có việc gì? – tôi vẫn bực tức
– Anh… đừng tìm em nữa, em muốn có thời gian suy nghĩ lại cuộc sống của mình, cảm ơn anh đã luôn bên em trong những tháng ngày qua, nhưng…
Tôi thiếu kiên nhẫn:
– Giờ em muốn gì, em nói thẳng ra đi?!!!
Đầu bên kia lặng im hồi lâu:
– Em xin lỗi! Em muốn… chia tay!
Tôi chết lặng, chẳng biết nói gì chẳng biết làm gì, đến cả một lời trách móc em cũng không còn được quyền nói nữa!
– Em muốn có cuộc sống khác, xin anh tôn trọng quyết định của em! Anh không có lỗi gì đâu, lỗi ở em, hãy tha thứ cho em! Tạm biệt anh! Đừng tìm em nữa…
Em cúp máy, tôi ngẩn ngơ, không gọi lại vì không muốn chuốc lấy những tổn thương không đáng có. Em đang nghĩ gì? Hối hận vì đã dâng bím cho Vĩ Đông chơi, thấy bản thân không còn xứng đáng với tôi à?
…
Giờ tôi lại trở thành người cô đơn sau thời gian dài hạnh phúc bên em. Nha Trang đông vui mà lòng buồn nặng trĩu, muốn khóc to lên nhưng tự dặn lòng không được yếu đuối, muốn có người tâm sự cho vơi bớt. Thằng Tiến lại đang họp hội swing không bắt máy, Đăng Khoa phải bay vào Sài Gòn mua bán một lô đất, cáo bận và hẹn tôi một dịp khác, rốt cuộc là tôi lại gọi Vĩ Đông, một phần vì muốn xem cô gái Thanh Thanh bội bạc có chuyển qua cặp kè anh ta ngay hay chưa.
Chẳng có, anh đón tôi tại một nhà hàng hải sản, tôi vẫn phong thái ung dung tự nhiên làm anh ta chẳng chút mảy may suy nghĩ. Không khí náo nhiệt trong nhà hàng làm tinh thần khá hơn đôi chút, tôi ăn ngấu nghiến những món hải sản đang tiếp tục được nhân viên bưng ra xếp đầy bàn. Vĩ Đông thao thao bất tuyệt, khen ngợi Thanh Thanh hết lời về vẻ đẹp, sự quyến rũ, mái tóc, giọng nói… v. v..
Tôi ngừng ăn hỏi:
– Trưa lúc tôi về hai người còn nhậu lâu không, Ngọc Hân có uống không?
– À ờ không! – anh ta tảng lờ – chúng tôi chia tay về ngay sau đó do tôi có việc bận, chứ không cũng ráng ngồi lâu rồi, em ấy chỉ uống 1 ly do tôi mời thôi!
Vậy à! – tôi cười nhạt, anh ta nói mấy cái chuyện trên trời dưới đất rồi thì cũng vào vấn đề chính, xin được tôi chia sẻ bộ ảnh chụp sáng nay làm tư liệu, tôi đã chuẩn bị trước, khéo léo từ chối với lý do bảo mật thông tin cho khách hàng.
– Anh khoái cô ấy như vậy, sao không tán đi, tôi thấy anh thừa khả năng! – tôi bơm vào, tay xé miếng tôm hùm nướng phô mai chấm muối tiêu chanh nhai nhồm nhoàm.
Anh ta nhăn mặt:
– Nhưng em ấy đi đâu mất rồi, trưa có xin số nhưng còn chẳng được nữa!
– Sao không hỏi tôi! – tôi ra vẻ nhớ lại – tôi thường liên lạc với cô ấy qua một facebook ảo tên là Hương Ly, có avatar hình con mèo nhỏ.
Anh ta mừng rơn lôi con IPhone ra hí hoáy dò rồi giơ ra cho tôi hỏi:
– Phải đây không?!
– Ừ, đúng rồi đó! – tôi hơi tiếc vì đã không chỉ cho Vĩ Đông facebook ảo của mình, như thế có thể biết anh ta muốn nói gì với Thanh Thanh, nhưng nghĩ lại, nếu lỡ Thanh Thanh chủ động tìm anh ta, mọi chuyện vỡ ra thì tôi nhục đến chừng nào. Thôi thì về nhà ráng mò vào facebook này vậy, tôi có nhớ mang máng mật khẩu. 10h đêm tôi tạm biệt, anh ta nhe răng cười chào, nỗi căm tức trong tôi sôi sục không biết phải đổ lên đầu ai, về lại phòng, đánh một giấc đến sáng…
Thui thủi về Đà Nẵng một mình, chẳng còn muốn ghé qua cái văn phòng từng là nơi hai đứa trải qua những tháng ngày hạnh phúc vì với tôi giờ chỉ toàn là kí ức đau thương. Về nhà ở lì trong phòng mấy ngày chẳng muốn đi đâu, ba mẹ thấy tiều tụy quá liền gọi điện cho bà chị cả và ông anh hai đưa cả gia đình về thăm, làm thật nhiều món ngon hy vọng vực dậy tinh thần cho tôi. Điều đó càng làm tôi mệt mỏi, luôn phải cố tỏ ra tươi cười để mọi người vui lòng nhưng đêm về nằm không lại cảm thấy tiếc nuối quãng thời gian đẹp đã qua, trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng hễ chợp mắt rồi thì hình ảnh em lại hiện ra, em đi bên tôi, cười cười nói nói, rồi bỗng nhiên không hiểu vì sao quay qua nắm tay một người đàn ông lạ, tôi có cố gắng gây chú ý kiểu nào cũng không thèm nhìn lại nữa. Nhiều đêm về sáng giật mình thức giấc thở hổn hển vì mơ đến em, trái tim chỉ như bị thắt lại, nước mắt cứ chực rơi ra.
Chap 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25