Lịch kịch mở cửa, chị cầm bát cháo bước vào. Lấy thêm một bát, san ra chị gọi tôi dậy ăn cùng chị. Vừa ăn chị vừa hỏi tôi thấy thế nào, có còn đau chỗ nào không, vừa hỏi chị vừa nắn nắn bóp bóp vai và lưng tôi. Chị nói hay là tôi và chị chuyển đi xóm khác. Chị lo chúng nó còn quay lại đánh tôi thì chị chết mất, chị nói chị sợ lắm rồi. Đêm đó chị nằm cạnh tôi, có lẽ chị không ngủ được nhiều. Chị trằn trọc rồi thở dài, thi thoảng tỉnh giấc tôi thấy chị vẫn sụt sịt. Chắc chị buồn lắm. Còn tôi toàn thân đau buốt, chẳng nói được nhiều với chị, những lúc tỉnh giấc thấy chị sụt sịt tôi chỉ bảo thôi em ngủ đi. Nhưng chị chỉ nằm quay vào tôi, áp mặt vào cánh tay tôi mà không nói gì.
Sáng hôm sau có lẽ lúc đó tôi mới ngấm đòn của hắn. Người ê ẩm, đầu đau nhức. Còn chị dậy từ sớm giặt đống quần áo bê bết máu và bùn đất của tôi rồi đi mua đồ ăn sáng cho tôi. Dặn tôi khi nào dậy thì ăn. Xong đâu đó chị chị mới thay quần áo đi làm, chị bảo trưa không phải ra quán ăn đâu, chị sẽ về nấu cơm cho tôi.
Chị vừa đi được 20p thì tiếng xe máy đỗ trước cửa phòng tôi. Mẹ tôi và Th em tôi bước vào. Ngồi vừa nói vừa như mắng tôi, mẹ hỏi đầu đuôi câu chuyện như nào, tôi chỉ nói qua loa là nó trêu tôi chứ không dám nói nó diễu cợt chuyện tôi với chị. Thấy tôi cũng không có gì nghiêm trọng, nên mẹ đồng ý để tôi tiếp tục ở đó. Mẹ với Th đi mua cho tôi vài vật dụng sinh hoạt, đưa cho tôi thêm tiền. Qua nhà cô chủ nhà nói chuyện xong rồi mẹ mới về.
Buổi trưa đi làm về chị qua chợ mua thức ăn rồi qua phòng nấu ăn cùng tôi. Nhìn thấy đường mắm muối đầy lọ, thêm trứng và sữa trên bàn chị đoán là mẹ lên. Chị hỏi tôi:
– Sáng nay mẹ lên à anh?
– ừ, mẹ với Th. – Tôi đáp.
– Mẹ có nói gì em không?- Chị hỏi rồi chăm chú chờ tôi trả lời.
– Mẹ bảo hôm nào mời con dâu về nhà chơi – Tôi trêu chị.
– Hứ, điêu. – Mẹ có nói gì em không?
– Không, mẹ biết gì đâu mà nói. – Tôi trả lời.
– Phù…. Chị thờ phào rồi hỏi tôi tiếp.
– Anh đỡ đau chưa? Còn nhức đầu không?
Tôi nói cũng đỡ rồi, chị quay vào nấu nướng tiếp. Buổi chiều chị xin nghỉ làm sớm hơn mọi ngày. Những lúc này sao chị giống một người vợ đến vậy, chăm lo cho tôi, quan tâm tôi từng li từng tí. Nhìn chị tôi thầm nghĩ không biết rồi sẽ còn bao nhiêu chông gai, bao nhiêu thách thức nữa để tôi có chị trọn vẹn. Mới yêu nhau chưa được 2 tháng. Ước gì tôi được cưới chị ngay bây giờ. Thở dài, tôi biết sẽ còn xa lắm mới đến ngày đó.
Hai ngày sau, người tôi đã hết đau, mọi sinh hoạt lại trở về bình thường như những ngày trước đó chỉ có điều giờ thì chị chẳng còn ngại ngùng hay giữ kẽ với mọi người ở xóm trọ nữa. không còn những lần chờ mọi người đi ngủ hết chị mới sang phòng ngủ cùng tôi, không còn những lần đem quần áo của tô về giặt rồi lại mang sang phòng tôi để tôi tự phơi nữa, giờ thì đi làm về chị sang nấu cơm cùng tôi, tối tôi học bài thì chị ngồi đọc sách, hoặc làm việc của chị trên máy tính của tôi. Quần áo của tôi thay ra chị mang về giặt cùng quần áo của chị rồi phơi luôn trước cửa phòng cùng quần áo của chị….v.v. Chị nói chị không quan tâm họ nghĩ gì, chị nói chị là người yêu của tôi thì có gì phải sợ, chị không làm điều gì sai trái cả. Tôi cảm nhận được rằng chị đang cố gắng hết sức để bảo vệ chuyện của tôi và chị.
Đêm qua, tôi và chị lại hòa vào nhau, lại cuồng nhiệt trao cho nhau bao yêu thương cháy bỏng. Chị nói chị mong được làm vợ của tôi và chị sẽ cố gắng làm tất cả để gìn giữ, để cùng tôi đi đến cái đích cuối cùng dẫu biết sẽ còn rất nhiều gian nan và thách thức. Chị nói chị không sợ khổ nếu có tôi ở bên chị chở che cho chị. Tôi không nói nhưng thực lòng những suy nghĩ những tâm tư của chị cũng là những gì tôi đang suy nghĩ và lo lắng lúc này. Yêu chị lắm P ạ.
Không khí Seagames22 ngập tràn Hà Nội và cả Thị Xã nơi tôi đang ở. Ra đường đâu đâu cũng thấy băng rôn khẩu hiệu, xe cộ lườm lượp đưa đón các đoàn vận động viên đến các điểm thi đấu. Đưa chị ra phố để chị mua thêm quần áo, ven đường ngập một trời hoa và cờ. Nhẹ nhõm và thanh thản, ngồi sau xe, chị vòng tay ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi hát một mình. Rôi chị thì thầm:
– Chồng thích gì vợ tặng chồng.
– Anh không mua gì đâu, quần áo nhiều rồi mà.- tôi đáp.
– Vợ thích cái áo thể thao màu đen của chồng lắm, cho vợ cái đấy nhé. Vợ mua trả chồng cái khác hihi.
Thực ra cái áo đó là cái cũ nhất của tôi,hôm ở về nhà lấy quần áo rét tôi đã bỏ ngoài balo định không mang đi nhưng mẹ tôi cố ấn vào, mẹ bảo tôi không mặc đi học thì mặc ở nhà cho ấm. Vả lại tôi nghĩ quần áo vẫn còn nhiều nên tôi kiên quyết không để chị mua đồ cho tôi. Chị càu nhàu nói tôi khó tính rồi ra vẻ giận dỗi tôi. Đang thong dong trên đường đi về sau khi đã mua được vài món đồ mà chị ưng ý, bổng chị giật giật áo tôi bảo tôi rẽ vào 1 cửa hàng bán len ven đường, để tôi ở ngoài đứng đợi, chị đi vào trong ngắm nghía.
Sau một hồi nhìn ngắm, nhấc lên đặt xuống và chọn lựa chị cầm hai bọc len ra đứng mặc cả với cô chủ cửa hàng. Không rõ chị với cô chủ quán ngã giá với nhau ra sao nhưng nhìn chị cỏ vẻ rất vui. Nhìn chị vui vẻ, tôi cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Giờ thì mọi lo âu, buồn bà đã không còn đọng trên gương mặt chị nữa, thay vào đó là niềm vui, niềm hạnh phúc hiển hiện trên gương mặt xinh xắn của chị mỗi khi ở bên tôi. Về xóm sang phòng tôi, chị lấy quần áo ra mặc thử rồi hỏi tôi từng thứ có đẹp không, có hợp với chị không, nhìn chị cười nói vi vẻ, tôi thầm mong những điều bình yên nhất xin ở lại bên tôi và chị, xin đừng để chị buồn, đừng để chị phải lo lắng thêm một lần nào nữa.Trưa đó sau khi ăn cơm chị lấy len ra rồi bắt đầu ngồi đan. Móc móc xỏ xỏ, chị có vẻ thích thú với việc này, vừa đan chị vừa lẩm nhẩm hát. Buồn ngủ quá tôi rũ trăn ra rồi chui vào nằm. Trong trăn tôi vẫn nghe thấy chị lẩm nhẩm hát một mình. Tôi hỏi:
– Em không ngủ trưa à? Mà đan gì vậy?
– Đan quần cho anh – chị trả lời tôi rồi cười khúc khích.
– Hứ, đan quần sao không đo đạc gì. Đan thế thì biết đằng nào mà đan, nhỡ không vừa thì sao? – Tôi trêu chị.
– Ô, cần gì phải đo, người ta ôm 1 lần là người ta biết rồi nhé.hihi. – Chị đáp lại tôi.
– Thế đan quần gì? – Tôi hỏi chị tiếp.
Chị trả lời:
– Quần dài cho anh mặc đi học, thừa len thì đan thêm cái quần đùi để anh mặc đi đá bóng Hihi. Thôi anh ngủ đi, cứ nói chuyện em móc nhầm bây giờ.
Mấy ngày qua nhìn thấy chị mệt mỏi và buồn thật sự lòng tôi cũng chẳng yên. Thương chị nhiều lắm nhưng chẳng biết làm gì. Hỏi chị thì chị chẳng nói,chị chỉ thở dài rồi sụt sịt một mình, Giờ thấy chị vui vẻ, tôi thấy sao thật bình yên quá. Một lúc sau cất len và cây đan lên bàn học, chị vén trăn chui vào nằm ôm tôi.Véo tai tôi, nghịch nghịch tóc tôi. Tôi quay sang ôm chị thì chị lại quay mặt vào tường giả vờ ngủ. Chị bảo tôi bóp vai cho chị. Vén áo chị lên, tôi xoa khắp lưng rồi cấu nhè nhẹ xung quanh lưng chị, nắn bóp hai bên vai, vuốt ve dọc thân gáy trắng ngần vương mấy sợi tóc ngây của chị. Chị thật đẹp. Ghé vào tai chị tôi thì thầm:
– Anh nhớ vợ lắm.
– Hứ, điêu vừa thôi, nằm đây rồi còn nhớ gì nữa? – Chị cười.
– Thấy nhờ nhớ thật mà.- Tôi nói tiếp.
Chị cười rồi cấu vào cánh tay tôi vừa luồn vào mân mê ngực chị rồi chị lại nằm im.Tháo chiếc áo lót tôi luồn tay ôm hai bầu ngực căng tròn ấy. Chị vẫn nằm im quay mặt vào tường và để kệ tôi. Kéo quần chị xuống tôi đưa tay vào vuốt ve cô bé. Một lát sau cô bé bắt đầu âm ẩm ướt. Trút bỏ quần áo, dẫn cậu bé cảu tôi đến cạnh cô bé, từ phía sau tôi từ từ ấn vào, chị khẽ cong mông ra đằng sau để cậu bé đi vào dễ dàng hơn, cậu bé đi đến đâu cô bé hé môi ra đến đó. Hự hự – tiếng chị khẽ kêu mỗi khi tôi thúc mạnh cậu bé vào người chị. Miệng chị rên rỉ, ở dưới cô bé của chị không ngừng nhuốm lên cậu bé của tôi thứ nước sền sệt trắng trong mang theo niềm hạnh phục của tôi và chị. Đưa đẩy thêm một lúc chị chủ động nằm úp xuống, mông chị cong lên hướng cô bé về phía tôi, cô bé mũm mĩm hé đôi môi xinh xắn như đang tủm tỉm mời chào cậu bé của tôi. Quỳ xuống tôi hôn nhẹ lên cô bé, đưa lưỡi tách đôi môi xinh xắn ấy ra rồi ngoáy nhè nhẹ. Chị rên to hơn. Ư..ư…ư.
Đứng xuống nên nhà, kéo chị lại gần mép giường từ đằng sau tôi lại đẩy cậu bé vào trong chị rồi nhấp. Tư thế này có lẽ làm chị kích thích hơn, mông chị đẩy lên cao đón nhận tất cả cậu bé của tôi. Tôi nhấp mỗi lúc một nhanh và mạnh, chị quàn quại trong sung sướng, tay chị cấu chặt vào gối, miệng không ngớt rên rỉ.Vật vã trong khoái cảm cô bé của chị co giật liên hồi. Hòa cùng niềm hân hoan với chị tôi chỉ kịp đẩy thêm vài nhịp rồi bắn xối xả vào trong người chị đầy khoan khoái. Vật xuống giường tôi và chị ôm nhau ngủ với sự bình yên êm ái.
Đang ngủ tiếng chuông điện thoại của chị vang lên. Nghe điện xong chị nói với tôi:
– Bác em gọi, bảo chiều lên nhà bác ăn cơm rồi xem đá bóng cùng mấy anh chị cho vui. Anh đi cùng em nhé.
– Anh chưa gặp các bác lần nào, lại cả các anh chị nữa. A thấy ngại ngại thế nào ấy. – Tôi trả lời.
– Không sao đâu, có cả anh M ở đó nữa mà. Anh M ở cùng 2 bác suốt anh ạ. – Chị nói.
Tôi hỏi chị nhà bác ở đâu, chị nói nhà bác ở Từ Liêm. Tôi gật đầu đồng ý rồi tôi và chị lại ôm nhau ngủ. 5h30p chiều, tôi và chị lên xe đi đến nhà Bác.
Chiều nay Việt Nam gặp Thái Lan tại trận đấu đầu tiên của vòng bảng môn bóng đá nam Segames22. Vì lối đi đến nhà bác là lối ra sân vận động Mỹ Đình, lại đúng giờ mọi người kéo đến sân nên chật vật mãi tôi và chị mới thoát ra khỏi đám đông vừa đi vừa hò reo với băng rôn khẩu hiệu, trống kèn inh ỏi. Mất thêm 20p nữa thì tôi và chị đậu trước cổng nhà bác. Bác niềm nở ra mở cổng đón tôi và chị:
– Con gái. Sao đến muộn thế? Bà ơi, con P đến rồi này,
– P à, vào nhà đi, bác đang dở tay chút. – Giọng bác gái dưới bếp vang lên.
Bác trai lại tiếp tục:
– Gớm, con gái càng lớn càng xinh, bảo sao thằng K bạn thằng M lần nào đến uống rượu cũng nhờ bác làm mối con cho nó. Vào nhà đi 2 đứa. Mà cậu này là ai thế, bạn của P à, có cùng quê mình không?
– Cháu ở cùng xóm trọ với chị P thôi bác ạ. – Tôi trả lời trước.
Chị chỉ cười hihi đáp lại bác. Bác bảo tôi dắt xe vào sân, dựng xe chờ tôi cởi giầy rồi chị và tôi cùng vào. Vào nhà thấy anh M cùng 1 anh nữa đang ngồi uống nước xem bình luận trước trận đấu. Nhìn thấy tôi và chị, anh kia ngồi nhích sang một bên rồi nhanh nhảu nói:
– P, vào đây ngồi em, vào đây ngồi cho đỡ lạnh.
Tôi và chị chào hai anh, rồi chị bảo tôi ngồi vào đó, chị xin phép xuống bếp phụ bác gái làm cơm. Anh M hỏi tôi học gì, quê ở đâu, hôm trước anh đến đưa quần áo cho Phương có phải tôi là người đến phòng gọi Phương đó không. Tôi dạ vâng, trả lời các câu hỏi của anh rồi cũng chăm chú theo dõi phần bình luận của các bình luận viên trên tivi. Anh kia thì ngồi bình luận say sưa theo các bình luận viên, có vẻ anh này cũng hiểu biết về thể thao. Sau khi đã quen biết sơ sơ, anh M giới thiệu:
– Đây là anh K, bằng tuổi và cùng quê với anh,hiện đang làm ở siêu thị Metro.
– Chào chú. – Anh K nói rồi đưa tay ra bắt.
Dạ chào anh – tôi đưa tay lên bắt rồi lại chăm chú theo dõi tivi.
Bắt đầu đến bóng đá thì chị và bác gái mang đồ ăn lên bày biện, thi thoảng nhìn tôi chị tủm tỉm cười. Tôi một phần vì cũng chưa quen mọi người, một phần cũng vì ngại nên chẳng nói gì. Ngồi xuống mâm, bác trai với chai rượu đặt xuống rồi nói mấy anh em uống được bao nhiêu cứ uống thỏa mái, bác đang uống thuốc nên chỉ uống 1 chút gọi là cổ động phong trào.
Anh M với trai rượu rót một vòng rồi mời mọi người cùng nâng chén. Ực, làm một hơi hết chén rượu, anh K nói:
– Rượu ngon quá, cháu xin phép mời bác 1 chén.
– Ừ, nhưng bác chỉ cạch thôi nhé. Các anh cứ uống với nhau tự nhiên. – Bác trả lời.
Uống với bác xong, anh K cầm trai rượu quay ra rót cho anh M rồi đến tôi.
– Ơ, chú mày, uống hết đi chứ. Ai lại để long đen dầy thế kia.
– T đang còn đi học nên không uống được nhiều anh ạ. Với lại lát T còn đưa em về. – Chị chen ngang trả lời anh K.
– Ôi trời sinh viên chúng nó anh lạ gì. Uống đi chú. Uống đi. – Anh K nói rồi rót tiếp vào chén của tôi thật đầy.
– Xin phép 2 bác cháu mời chú em này một chén gọi là làm quen.
Bác trai cười cười rồi nói:
– Cứ uống thỏa mái đi, rượu còn nhiều.
– Uống vừa phải thôi, bổ béo gì. Cái ông này, toàn xui dại chúng nó. – Bác gái lườm bác trai nói.
– Cháu xin phép hai bác, xin phép anh M. – Tôi nói rồi cạch với anh K.
Ực, tôi uống cạn rồi đặt chén xuống. Chị nhìn tôi dò xét. Từ ngày yêu chị, tôi mới uống rượu trước mặt chị đúng 1 lần đó là ngày sinh nhật chị. Hôm đó chỉ gọi là uống vui, nên chị cũng không biết khả năng của tôi đến đâu. Thực ra thì rượu tôi uống cũng gọi là tạm được. Không phải là giỏi nhưng cũng đủ để trụ lại được trong những cuộc liên hoan lớp hoặc các buổi tụ tập với bạn bè. Sau 3 chén rượu anh K có vẻ nói nhiều hơn. Anh kể nhiều về công việc anh làm, về sếp này sếp kia, rồi anh lại kể làm ở đó có nhiều em để ý nhưng anh đều không thích…v.v. hết kể về công việc, tình yêu anh lại quay sang bình luận bóng đá. Anh rót rượu hết mời anh M lại đến mời tôi. Chị ngồi ăn thi thoảng lại gắp thức ăn tiếp tôi, rồi ra hiệu cho tôi uống ít thôi. Anh M liên tục mời tôi uống thêm. Đến chén thứ 5 thì chị nói:
– T. uống ít thôi tí nữa còn về,
Rồi chị nói với anh M:
– Để em uống thay T.
Nói rồi chị cầm chén của tôi đặt xuống. Anh M hỏi chị sao không uống mà lại đặt xuống. Chị nói cứ từ từ rồi em sẽ uống hết.
Rồi bữa cơm cũng xong, Bác trai ăn xong lên bàn ngồi pha nước từ bao giờ. Mời mọi người lên uống nước bác nói:
– Thế nào, anh chị có định đi đâu chơi không? Anh T có bận gì không?
– Dạ, cháu cũng không có việc gì bác ạ. – Tôi trả lời.
– Thế thì 2 đứa ở lại đi chơi cùng mọi người luôn. Thế các anh định đi đâu anh M, anh K?(chắc 2 anh đã có dự định và nói với bác từ trước).
– Việt Nam chỉ hòa mà mọi người ra đường cổ vũ đông quá. Vui nhỉ, hay là mấy anh em đi diễu hành cùng đoàn cổ động cho vui. – Anh M nói.