Tất cả có sáu thằng đang tiến về phía nó. Không cần biết bọn này có ý định gì, nó vùng dậy. Mặc kệ khắp người đau ê ẩm, nó cố bò thật nhanh về góc trong cùng-dưới sàn 2.
Chắc chắn bọn này lại có ý định đánh nó nữa rồi, trong đầu nó nghĩ thế khi ngoảnh mặt lại, thấy bước chân bọn kia dồn dập tiến lại gần. Nó lùi sâu vào trong góc, lưng gần sát tường, cố tận dụng không gian hẹp để thủ thế.
Thằng lùn cúi xuống, thò mặt vào trong, hét to: Thằng kia, ra đây.
Đương nhiên nó không thể chui ra được, nó nghe rõ tiếng tim mình đập như trống dồn. Ra ngoài ấy đồng nghĩa với việc ăn đòn, đồng nghĩa với việc tự mình tiếp tay cho chúng nó. Không biết do trận đòn lúc nãy hay do lo sợ mà khắp người nó rung bần bật, chân tay run lẩy bẩy. Nó cố hít mấy hơi thật sâu, mong mình trấn tĩnh, ổn định lại.
Thằng lùn thấy nó có biểu hiện không muốn chui ra, thằng này chửi thề một câu rồi bò người chui vào. Mấy thằng khác cũng khom người xuống quan sát.
Không để cho thằng lùn có cơ hội chạm vào người mình, nó phản ứng ngay tức thì. Chống hai tay ra phía sau lưng, lấy chân phải yếu hơn làm trụ, chân trái co lại, nó cố đạp mạnh hết sức có thể.
Cú đạp không trúng đích như nó muốn, không vào mặt thằng lùn mà chỉ sượt qua, trúng vào phần vai, sát với cổ. Thằng lùn bị bất ngờ nhưng chắc cũng do chân nó yếu nên cú đạp không phát huy tác dụng cho lắm và chỉ làm thằng này ngã nghiêng người sang một bên rồi kêu to. Bọn bên ngoài lập tức chui vào hết, mỗi thằng một phía, thằng nào cũng cố tóm lấy chân nó. Nó cố hết sức, lấy chân đạp lia lịa nhưng do người vẫn yếu, lại chỉ có thể sử dụng được một bên chân nên chỉ được một chút là người đã thấm mệt, hơi thở gấp gáp, chẳng thể nào co chân lại để đạp thật nhanh như trước nữa.
Một thằng tóm được chân nó rồi cố kéo nó ra ngoài. Nó giãy giụa làm thằng kia loạng choạng, suýt ngã nhưng chân vẫn bị tóm chặt, không thể rút về được. Thêm một thằng nữa tóm được vào chân nó. Cả hai thằng này hợp lực, kéo nó ra khỏi gầm sàn. Lực kéo mạnh làm nó trượt tay, ngã ngửa ra sau.
Khi bị kéo hẳn ra phía ngoài, do đang ở trong bóng tối khá lâu, gặp bóng điện dù chẳng sáng lắm chiếu thẳng vào, loá mắt, nó nhắm tịt mắt lại.
Nó nhận ngay một cú đá vào mạng sườn làm cả người thắt lại. Liên tiếp các đòn đánh khác dội xuống, cú vào đầu vào mặt, phát lại vào đùi non. Do chân vẫn bị giữ chặt, lại chẳng có sức để phản kháng nên chẳng mấy chốc nó lịm đi, mê man, chẳng biết gì nữa.
Lúc nó nhận thức lại được nó cảm thấy cả người mình ướt sũng. Mở mắt ra, trước mắt nó là bọn người lúc nãy, có thêm hai ông mặc đồ công nhân đứng cùng, đang bàn luận gì đó. Thằng to béo lúc trước ngồi gấp giấy vệ sinh đang hắt nước vào mặt nó, chỗ nó đang nằm là chỗ sân khấu trước cửa ra vào. Thấy nó tỉnh lại, thằng béo dừng tay rồi báo cáo với bọn kia.
Thăng cao lênh khênh đang ngồi xổm phía trên sàn nhảy xuống làm nó giật mình, co rúm người lại. Một tay cố che chắn, tay kia chống đất, nó cố nhổm dậy. Thằng kia đứng trước nó, nói to: Hôm nay tao éo đánh mày, nghe chưa? Tao cho mày cơ hội. Thể hiện thế đủ rồi, giờ phải chấp hành, ai vào đây cũng thế thôi, phải chấp hành hết. Mày nghe rõ không?
Ngữ điệu của thằng này giật cục, có vẻ như hắn rất khó khăn trong việc diễn đạt, như thể vừa nói vừa phải nghĩ xem mình nói gì ấy. Ánh mắt thì vẫn thế, nhìn mà như không nhìn, rất vô cảm. Hắn nói tiếp: Sang ngày mai, nếu mày chấp hành, tao sẽ ghi nhận. Còn không, chính tao sẽ đánh mày, nghe chưa?. Hắn quay sang ngang, ánh mắt như nhìn xuống đất: Cho nó ngủ một mình ở mà hai. Dặn bọn trực sinh trông nó cẩn thận. Nói xong, hắn quay người đi mất.
Hai thằng khác lại lôi nó rồi ném nó vào gần với vị trí cũ lúc nãy, sát với chỗ ngồi của thằng to béo. Lúc này đã có thằng khác ngồi thay thằng béo. Nó chẳng nhìn thấy mặt, chỉ thấy hai bắp chân thằng kia ghẻ toác, chi chit các vết thâm và loang lổ vết máu, vết gãi. Thằng mới này ngồi dựa lưng vào tường, tay không lúc nào dừng gãi làm các vết trên bắp chân càng lúc càng đỏ, có chỗ lại tiếp tục bật máu, nhìn khá ghê sợ. Nó cố lê người, giật lùi lại, cách xa thằng đang gãi một đoạn. Đầu nó ong ong, khắp người ê ẩm. Quần áo nó lúc nãy bị dội nước ướt sũng, giờ vẫn còn ẩm làm nó thấy ngứa ngáy. Nó định thò tay gãi các chỗ ngứa thì giật mình, nhấc cánh tay lên khó khăn quá, mà chạm vào đâu cũng thấy đau. Rồi lại nghĩ đến thằng ghẻ đang ngồi kia, nó cố kìm lại, không dám gãi nữa.
Phía ngoài kia im phăng phắc, thi thoảng có tiếng cười của mấy thằng đặc biệt. Chắc giờ nãy chỉ có chúng nó được phép nói chuyện thì phải. Thằng lùn vẫn lang thang phía dưới đường đi. Tay nó cầm chiếc dép, đi dọc chỗ nằm của đám người khắc khổ, thi thoảng nó đập mạnh vào đầu một người nào đấy rồi chửi bới liên mồm. Đi tuần được mấy vòng, thằng này chui vào phía dưới sàn 1 rồi nằm ngủ cùng chỗ với bọn lộn xộn.
Nó cố nhắm mắt ngủ nhưng không thể. Không biết do thay đổi môi trường hay do vừa bị đánh, người nó ê ẩm, chỗ nào cũng thấy đau, sàn nhà dường như quá cứng. Hết nằm nghiêng, nằm ngửa, nó lại chuyển sang nằm sấp. Bỗng nó thấy thằng ghẻ đang nhìn mình. Hơi hốt hoảng, nó nằm im, không dám cựa quậy nữa. Thằng kia hình như không phải đang đe doạ, chắc chỉ nhìn để kiểm soát. Hắn có vẻ lấm lét, giở trong túi quần ra một gói nhỏ bọc bằng giấy vệ sinh.
Hắn đổ ra đất làm nó thấy rõ, đấy là sái thuốc lào rồi cầm cái que nhỏ gạt gạt những phần còn có thể hút được, để riêng ra một chỗ. Lại rút trong túi ra một đoạn báo nhỏ, hắn nhặt chỗ thuốc kia lên, quấn một điếu sâu kèn. Điếu sâu kèn này chắc chỉ đủ cho hai người hút. Thời gian ở cùng Vượng làm nó có chút kinh nghiệm. Nó nằm đấy, quan sát tất cả.
Thằng kia quấn xong điếu sâu kèn, hắn cẩn thận gài vào sát mép nền xi măng rồi trở lại tư thế cũ. Tay hắn lại bắt đầu gãi. Nhìn kỹ hơn, nó thấy móng tay trên cả hai bàn tay thằng này đen kịt. Hỗn hợp ghét bẩn cộng với máu được hoà trộn, làm nên một bộ móng tay kinh khủng.
Ngồi đấy được một lúc, thằng này đứng dậy vươn vai, đảo mắt một vòng quan sát, rồi lại ngồi xuống. Nó cứ ngập ngừng, cầm điếu sâu kèn lên rồi lại đặt xuống.
Ngồi tiếp được một lúc, hình như đã suy nghĩ kỹ, hắn cầm điếu sâu kèn, đứng dậy, rồi lướt chân đi ra phía bể nước. Hắn lấy lửa từ dây giấy vệ sinh châm thuốc. Vừa kéo, hắn vừa bóp bóp đầu thuốc để kiểm tra thuốc còn hay hết rồi đi về phía những người khắc khổ đang nằm.
Hắn vỗ nhẹ vào đầu một người rồi dí sâu kèn vào mồm người ấy. Người kia nhổm dậy một chút, kéo mấy hơi liên tiếp rồi lại nằm xuống. Nó thấy rõ ngực với bụng người này phập phồng, chắc đang thở hổn hển, mấy hơi sâu kèn đủ để phê lòi mắt. Thằng kia sau khi cho bạn hút, hắn bước vội về phía bể nước. Cạnh cánh cửa màu xanh có cái thùng rác to, hắn vo điếu sâu kèn lại rồi dúi sâu tận đáy. Hắn lại lướt chân đi về vị trí, lại ngồi xuống, lại gãi.
Buổi đêm ở đây tĩnh lặng ghê người. Thi thoảng có tiếng nói mơ làm cho bầu không khí càng thêm phần đáng sợ. Cái lạnh trong căn buồng này cảm giác như đầy âm khí, ghê người, rợn rợn. Nó co người lại, xoa xoa những chỗ đau. Chẳng thể nào ngủ được, nó lại quan sát tiếp.
Ngồi ở bục xi măng một lúc nữa, thằng ghẻ lở đi nhẹ chân về phía vị trí của nhóm người mặc quần đùi xanh đen. Hắn vỗ nhẹ một người, gọi người ấy dậy rồi chui vào chỗ, nằm xuống. Người kia lồm cồm bò dậy, bước chân liêu xiêu, đi về phía bục xi măng. Hình như họ đổi ca, mỗi người chắc phải trực đêm khoảng tiếng rưỡi hai tiếng, thay nhau lần lượt, người này gọi người kia.
Nó nằm đấy quan sát được hai lần đổi ca nữa thì thiếp đi, không biết gì nữa.
Sáng hôm sau, một sự việc diễn ra làm đến tận bây giờ nó cũng chẳng thể nào quên. Đây là điều mà nó thấy kinh hoàng nhất trong suốt những năm tháng cải tạo. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng diễn ra trong buổi sáng ngày hôm ấy, nó vẫn thấy sợ. Các trận đòn, những lần huyết chiến chẳng là gì cả so với việc này. Có lẽ không chỉ riêng nó mà tất cả những người chứng kiến cũng sẽ như vậy. Một sự việc kinh khủng, một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời này.
Nó ngủ chẳng thể nào ngon giấc. Thi thoảng cựa mình, nó lại choàng tỉnh, khắp người đau ê ẩm làm nó chẳng dám cựa quậy nữa. Hình như hai trận đòn vừa qua đến giờ mới phát huy hết tác dụng. Các vết thương như tấy lên, giật giật liên hồi, đau nhói. Mỗi khi tỉnh giấc, nó lại hoang mang. Chẳng thể biết ngày mai thế nào, nơi ở mới này không như những gì nó tưởng tượng, cũng không giống như khi thằng Vượng kể với nó. Nơi này làm nó luôn có cảm giác bất an, thi thoảng tim lại đập rộn lên, rất khó thở.
Nghĩ miên man rồi lại thiếp đi, chẳng biết lúc ấy là mấy giờ, tiếng chân dậm mạnh xuống sàn làm nó tỉnh ngủ. Quay mặt ra, nó thấy thằng lùn như đang biểu diễn, thằng này vừa đi, vừa dậm mạnh chân, động tác như vũ công, rất điêu luyện. Đi một vòng, khi quay lại vị trí cũ, thằng này ưỡn ngực, hô to: Bù…uồng nổi đê.
Phía đối diện với nó-bên dưới sàn 3, đám người khắc khổ ngồi hết dậy ngay lập tức. Họ lục tục bò ra ngoài rồi thi nhau trèo lên trên sàn. Mấy người nằm trên cũng đã dậy, ngồi gọn vào một góc. Bên trên nó, mấy người đau ốm cũng lục cục phía trên rồi lần lượt từng người tụt xuống đất, lao nhanh sang sàn bên kia, trèo lên trên, ngồi vào vị trí. Sàn bên ấy giờ lại giống hệt như khi nó vào buồng. Nhóm những người khắc khổ nhìn như những con chim xơ xác đậu trên cây, gục mặt xuống hứng cái lạnh, cái rét mùa đông.
Bọn lọn xộn lúc này mới lồm cồm bò ra phía ngoài. Thằng dậy trước vỗ chân thằng dậy sau, vài thằng chắc đã được phân công, đang gấp vài ba cái chăn mỏng, thu dọn gối đầu vào một góc rồi ra hết phía ngoài. Thằng vươn vai, thằng ưỡn ẹo, chúng nó cũng kéo nhau trèo lên sàn 3 rồi ngồi dựa lưng vào tường. Vài thằng chưa tỉnh ngủ lại nhắm mắt ngủ tiếp, vài thằng hí hoáy trêu chọc đứa khác, cười đùa nhí nhố.
Người tóc đen mặc đồ công nhân đi về phía nó, cúi xuống nói với thái độ ôn hoà: Dậy đi em, ra phía ngoài, không ngồi xổm được thì thu chân gọn lại, đừng để người ta chú ý vào mình quá.
Nó khó nhọc nhổm người dậy rồi chui ra ngoài, ngồi bệt xuống đất, thu chân lên. Nó chẳng muốn tiếp tục bị đòn. Chẳng dại gì cương với bọn kia nữa, chỉ có thiệt khi lấy trứng chọi đá như thế. Nhịn nhục một chút, đỡ hại thân.
Thằng lùn đá mắt ra nhìn nó, ánh mắt gườm gườm vẻ khó chịu rồi nó hướng mặt về đám người khắc khổ, hô to: Lính mới tập hợp đê. Thằng này trèo lên sàn, ngồi xổm, hai bàn chân thò ra ngoài, hai tay đặt lên đầu gối, cùi chỏ khuỳnh sang hai bên, ra vẻ oai vệ lắm.
Sau hiệu lệnh của nó, bảy người đang ngồi xếp hàng trên sàn ba, khu vực sát với bể nước, tụt xuống đất. Chờ cho đủ người, họ xếp một hàng dọc, tiến bước về phía trước, mặt cúi gằm, hai tay đưa gọn ra phía sau lưng. Hàng dọc bảy người bước đến trước mặt thằng lùn thì dừng lại, tất cả quay phải, hướng mặt về phía thằng lùn.
Thằng lùn nói rồi cười sằng sặc: Mấy thằng mới đứng sau, xem thằng cũ đọc, làm y hệt như chúng nó. Đừng thằng nào đọc sai, bố chỉnh pha cẩn thận lắm đấy.
Người đứng đầu hàng ngẩng mặt lên bắt đầu đọc. Nó ngồi xa, lại ở phía dưới nên không nhìn rõ người kia đang đọc cái gì, chỉ nghe và nhớ được tiêu đề: Bốn tiêu chuẩn thi đua chấp hành án phạt tù. Các mục sau là gì nó chẳng thể nhớ. Người đầu tiên đọc khá trôi chảy, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư hơi ngắc ngứ chút nên bị thằng lùn vỗ mạnh vào trán. Đến người thứ năm, đọc được một đoạn rồi hình như chữ mờ hay sao ấy, anh ta quay ngang quay ngửa, cố kiễng chân để có thể nhìn rõ hơn mà vẫn chẳng thể nào đọc được tiếp.
Thằng lùn cười khùng khục rồi hét to làm người này giật bắn mình: Thôi.
Nói xong nó đưa tay tóm chặt tai rồi kéo sát người này lại. Đến tầm vừa phải, nó giang tay ra rồi vỗ mạnh hai bên, nghe đét một cái rồi lại giữ chặt. Người kia chắc đau lắm, chẳng thể nhìn rõ mặt xem thái độ thế nào nhưng anh ta chẳng hề phản kháng, hai tay vẫn đưa ra phía sau lưng, người hơi liêu xiêu một chút. Thằng lùn hét to vào mặt người này: Bố chỉnh pha cho mày nhá, bố bảo mày để ý thằng trước đọc rồi cơ mà. Hôm nay bố chỉnh, mai bố cho cháy pha luôn đấy. Nhắm mắt lại.
Nói xong, thằng lùn đưa hai tay ra phía trước mặt người kia, ngón giữa co lại,chèn ngón cái vào như động tác bắn bi, răng nó nghiến chặt, có vẻ đang dồn sức. Nó đưa tay lấy đà rồi búng mạnh. Nhìn từ phía xa, nếu không quan sát kỹ ngay từ đầu sẽ tưởng là thằng lùn đấm chứ không phải búng. Người kia ngửa đầu về phía sau, loạng choạng. Thằng lùn quát: Đ mẹ con chó, lại đây.
Người kia lại đứng về vị trí cũ, để thằng lùn làm như thế hai lần nữa rồi mới được tha. Chưa kịp gọi, bắt người thứ sáu đọc tiếp thì một thằng khá to con nhảy ra, nói to làm thằng lùn dừng lại: Ây ây, hôm nay đọc thế thôi. Có việc phải giải quyết rồi, để tao xử lý vụ này đã.
Thằng này hình như chính là thằng đá vào ngực nó hôm trước, lúc ấy nó choáng váng, không nhớ rõ lắm.
Nói với thằng lùn xong, hắn quay ra bắt mấy người xếp hàng quay trở về vị trí rồi nói to: Thằng Trung Anh đâu, bước ra đây.
Thằng ghẻ lở, gãi chân toét máu hôm qua từ trong gầm sàn ba-vị trí của nhóm người quần đùi xanh đen chui ra, mặt tái mét. Thằng to con bắt nó ngồi xổm ở giữa sân khấu rồi chỉ tay vào mặt, nói: Hôm qua mày cho thằng nào hút thuốc, khai nhanh bố tha.
Thằng kia ú ớ, chối: Em có cho ai hút đâu ạ.
-Đ bố con chó, cái buồng này cả trăm con mắt, bố đã cho mày cơ hội được nói, mày không muốn thì bố có biện pháp ngay.
Bất thình lình, thằng lùn nhảy từ sàn 3 xuống, lao thẳng về phía thằng ghẻ, co chân đá mạnh vào đầu thằng này làm thằng này ngã vật ra đất. Thằng to con cản thằng lùn lại rồi nói: Đánh con chó này làm gì, ông để tôi cho nó nhớ. Đ.bố nó chứ, cho cả cái buồng này nhớ. Câu cuối nó cố hét to.
Nó quay mặt lại phía những người khắc khổ, nói to: Đ.bố bọn dân, ngẳng hết mặt lên.
Sau câu nói của nó, toàn bộ tất cả đám người ngồi trên răm rắp nghe lệnh. Bọn lộn xộn nhao nhao phía rìa sàn, tranh chỗ nhau để hóng hớt.
Thằng cao to hô tiếp: Bắt vịt đâu, xuống đây.
Một thằng bé con con trong đám người khốn khổ nhảy xuống, mặt cũng tái mét rồi cúi gằm, đi khép nép về phía thằng cao to. Thằng cao to nói: Mày ỉa cho bố một bãi, bố cho mày điếu sâu kèn. Mày ỉa được không, con của bố?
Mặt thằng Bắt vịt hết ngay vẻ sợ sệt, nó cười tươi. Nhìn thằng này cười có cái vẻ rất đáng yêu, trẻ con, ngây thơ. Nó nói với vẻ mặt tươi roi rói: Em ỉa được ạ.
Thằng to con gọi một người mặc quần đùi xanh đen lấy cái bát màu đỏ đưa cho thằng Bắt vịt rồi đá đít, bắt nó vào nhà vệ sinh.
Thằng Bắt vịt ở trong đấy một lúc lâu. Trong khi chờ nó ra, thằng to cao cười hềnh hệch rồi dẫm chân lên vai thằng ghẻ nói: Mày chết rồi, thằng Bắt vịt ba ngày chưa ỉa. Mày biết bố bắt nó ỉa làm gì không? Ngừng lại một lúc, nó nói to, tự trả lời: Bố cho mày ăn mứt nó đấy. Nói xong nó cười khùng khục.
Ngay sau đó mấy giây, thằng Bắt vịt từ phía trong chạy ra, tay bưng bát, mặt hớn hở: Em xong rồi ạ.
Thằng cao to quát: Đặt xuống, trước mặt nó.
Thằng Bắt vịt nhìn mặt thằng kia, lừng khừng giây lát rồi đi nhẹ chân, đến trước mặt thằng ghẻ. Nó đặt bát mứt xuống.
Thằng kia nhìn bát mứt, nó ngẩng mặt lên, mếu máo: Em xin các anh, em biết tội rồi. Em không dám nữa đâu ạ. Vừa nói, nó vừa sụt sịt, nhìn nó rất đáng thương.
Thằng to cao đạp một phát mạnh, giữa ngực thằng ghẻ rồi nói: Đ.bố mày, bố đã cho mày nói, mày lại không nói, đến lúc này thì thánh đỡ mày. Nó quay lại, hô to: Đ.bố bọn dân, mở to mắt ra nhá. Thằng cùng vụ thằng Trung Anh, hôm nay bố không xử mày nhưng mà mày phải nhớ, vì mày mà nó phải ăn mứt đấy.
-Thằng kia, ăn đê. Đừng để bố bắt chúng nó nhét vào mồm mày, lúc đấy sặc mứt cũng phải chịu đấy. Thằng cao to quát lớn.
Thằng Trung Anh nước mắt ròng ròng, tay nó run run cầm cái bát lên.
Cả buồng im phăng phắc, đám người lộn xộn cũng có vẻ căng thẳng, vài đứa mặt hơi tai tái. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào thằng Trung Anh. Thằng Trung Anh càng lúc càng run rẩy, tay cầm bát rung rung như sắp rơi mất. Nó đưa tay phải lên, thò vào bát. Bốc lên một cục nhỏ, run rẩy, mếu máo, nó nghẹn một cái. Hình như thằng này đang đắn đo lắm, nó vẫn chưa dám hay sao ấy.
Rồi bất chợt, nó tự nhét cục đen sì ấy vào mồm. Nó khóc to, nước mắt dàn dụa. Tay nó bịt chặt miệng lại, hình như nó sợ mình sẽ oẹ hết ra.
Và rồi, nó cố nuốt.
Giây phút ấy cả đời những người chứng kiến chắc sẽ chẳng ai có thể quên. Cảnh tượng làm nó kinh hãi nhất chính là cảnh tượng này. Mãi đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, nó vẫn hãi hùng, sởn gai ốc.
Sự việc chỉ dừng lại khi thằng da trắng, hay cười nói to: Thế đủ rồi, tha cho nó. Đừng thằng nào như nó, lần sau sẽ không tha đâu.
Thằng Trung Anh bịt mồm, chạy vội vào trong nhà vệ sinh. Không biết nó sẽ thế nào sau sự việc này. Chắc chắn một điều là sẽ rất nhục nhã và đau đớn. Chỉ vì cho thằng bạn hút thuốc, nó phải nhận kết cục kinh sợ này.
Dã man hơn tất cả những trận đòn là vì thế đấy.