Thất bại, quả thật là 1 sự thất bại, tao đã cố gắng lắm để yêu quái khỏi cho tao vào tầm ngắm, tao đã mệt mỏi với yêu đương rồi, nhưng sự cố gắng ấy đã là vô nghĩa. Xem hết phim, tao dùng đến sách lược cuối cùng là chạy trốn. Tao giả vờ nghe điện thoại rồi bảo có chuyện gấp, lỡ hẹn với em hôm nay, để hôm anh anh mời đi ăn sau nhé. Yêu quái cũng tỉnh bơ bảo ok, nợ nhớ trả là được.
Tao về phòng Phấn nghỉ ngơi, ko nỡ hút thuốc trong phòng con gái nên nằm 1 lúc tao lại ra ban công ngồi. Chỗ quen thuộc ngày xưa, thấy nhớ thằng Thông, nhớ nâu, nhớ đen, đương nhiên có 1 chút chút nhớ Luật. À còn cô học sinh gần nhà đây nữa, đợt rồi xem ảnh đã thấy cưới mẹ rồi, cưới cũng đếu mời mình gì cả. Rồi nhớ đến bọn tóc vàng, Giữa, mỹ nhân…Dòng hồi ức gãy gọn bởi tiếng chuông điện thoại. Chạy vào phòng lấy đt, là bắc ninh gọi, bắc ninh hỏi đang ở đâu, tao bảo đang ở nhà cũ ngày xưa bọn mình ở, bắc ninh kêu á, biết ngay mà, lại qua nàng phấn chứ gì. Tao bảo ừ, qua trông nhà hộ thôi chứ ko làm gì đâu, phấn đi công việc ko ở nhà. Bắc ninh hỏi han vài câu vớ vẩn rồi hỏi lúc nào anh đi, tao bảo chắc chiều mai hoặc sáng ngày kia. Ẻm bảo rồi, tối về phòng em mà ngủ nhá. Cậu dặn dò đầy hàm ý.
Tao cũng định thế, phấn là bạn thân thôi, nếu cứ chịch chịch mãi này thì bao giờ mới hết thân được, phải để cho ẻm lấy chồng chứ. Nghĩ là làm, tao xe tờ giấy viết vài dòng để trên giường rồi xách ba lô đi. Không muốn nhắn tin gọi điện hay đúng hơn là ko dám, ko nỡ, ko nỡ làm phấn buồn…
Tắm giặt xong thấy đói đói, gọi điện cho vài thằng bạn, ko gặp được thằng nào. Thôi về nhà nằm tự kỷ. Mẹ kiếp, chừng 11h đêm đó nghe tiếng vợ chồng phòng cạnh dã nhau, tao tự hỏi bắc ninh cứ thế này thì chịu thế đéo nào được nhỉ, nghe rõ mồn một. Tầm 12h nằm trằn trọc ko ngủ được, hé cửa cho khói thuốc bay, thế beep nào thấy phòng cạnh cũng lạch xạch mở cửa, rồi tiếng dắt xe máy, tao tò mò giờ này còn đi đéo đâu, nghé qua khe cửa, đéo phải là vợ chồng nhà hàng xóm, là thằng nào lạ hoắc. Thảo nào từ chiều đến giờ cứ thấy đóng cửa im ỉm bên trong. Hay bọn này chuyển nhà rồi, bọn khác đến mà tao ko biết. Nằm ngáp ngáp lười nghĩ, chốt cửa rồi ngủ. Đm, đang thiu thiu thì nghe tiếng xe máy bình bịch, chắc là thằng beep khi nãy về. Đúng thế, tao nghe tiếng mở cửa rồi dắt xe vào trong. Yên tĩnh trở lại, mãi mới vào giấc ngủ.
Điều thú vị là sáng hôm sau thức giấc, mở cửa ra thấy bà vợ hàng xóm đang phơi quần áo. Thấy tao mụ giật mình hỏi ơ chú qua từ lúc nào. Tao bảo em về từ chiều tối qua, say rượu nằm ngủ như chết giờ mới dậy được. Thấy nét mặt mụ khẽ rung động. Tao thầm chửi, Đmm con tiện nhân
Định bụng là thôi việc người ta thì kệ mẹ nhà người ta, những nghĩ chồng mụ cũng là dân xây dựng, cứ thấy tức anh ách, tao hỏi anh nhà chị đâu rồi nhỉ. Mụ có vẻ dè chừng nhưng vẫn trả lời lão đi công tác tận nha trang, nghề xây dựng các chú cứ bay như chim ấy. Tao bảo vâng, em cũng đang công trình, cuối tuần mới về thăm nom người yêu được đây, hôm nay về thì lại đúng ngày nó về quê, ko biết ở nhà nó có tòm tem gì ko. Tao thấy bẹt phát, mụ đánh rơi cái quần lót. Mụ cúi xuống nhặt, tao nhìn xuyên qua cổ áo, quả ngực lủng lẳng xem ra là có nét thời gian quá rồi. Mụ đứng dậy phơi tiếp và nói chị thấy Bắc ninh ngoan mà, con bé sống biết điều lắm. Tao nửa đùa nửa thật bảo chị để ý giúp em, nếu mà phát hiện ra lèm nhèm thì em về khâu bím. Mụ phì cười rồi lại đỏ mặt. Tao vào trong nhà thay quần áo, đi ăn sáng.
Khu mỹ đình này thuộc như lòng bàn tay, quán nào tao cũng biết. Lang thang ra quán cháo lòng gọi bát cháo, nhìn thấy tiết canh ngon quá chả nhẽ lại gọi ra ăn xuông 1 mình, chán chán lấy điện thoại xem gọi cho ai, cuối cùng lại gọi cho Phấn. Phấn nghe máy, vẫn giọng nhẹ nhàng hỏi hôm qua về sao ko báo em trước, làm em cố về sớm để đi chơi, ai ngờ về thấy tờ giấy chỏng chơ, giận tắt cả nắng. Tao trêu có tắt nứng ko, phấn bảo vô duyên mất nết. Giờ gọi làm gì đây. Tao bảo đi ăn sáng, anh ra ăn cháo mà ngồi 1 mình hơi buồn. Phấn bảo thôi ko ăn, béo lắm, tí anh qua đây đi chơi đi, ở nhà rầu hết cả người, em đi đánh răng rửa mặt đã nhé, vừa ngủ dậy.
Đệt, lắm mối mà tối nằm không là đây chứ đâu. Vậy là cố nhịn miệng ăn mỗi bát cháo lòng xong thì về, ra quán nước quen ngồi đánh xèng mua vui, đen quá toàn thua, nên ngồi lúc thì về. Về phòng thấy mụ hàng xóm lại đang phơi chăn ga, tao trêu làm gì mà giặt giũ ghê thế. Mụ bảo may quá chị đang ko căng được cái dây, chú giúp chị với. Dù đã ác cảm sẵn rồi nhưng chả nhẽ lại ko giúp, thôi đành vậy. Căng xong dây mụ lại bảo vắt hộ chị cái chăn, mình chị ko vắt được, vậy là tao 1 đầu, mụ 1 đầu vắt, tao bảo chị biết vắt cổ chày ra nước là gì ko, mụ bảo cổ chày làm gì có nước mà vắt, có cái khác giống cái chày thì vắt được. Á, đm, dâm đãng thật. Xong việc tao vào phòng luôn, lại nằm xem face ngắm gái mãi đến hơn 10h thì phấn gọi điện. Phấn hỏi ơ anh ko qua em à, tao nói bắc ninh hạn chế ko cho qua, phấn cười hihi nói anh với em là bạn thân, bắc ninh hiểu điều đó mà, anh lại sợ bắc ninh á. Tao cười nhạt nghĩ thực ra là anh sợ em phấn ạ, anh sợ cứ lấn cấn mãi ko dứt ra em thì em mới là người khổ, thanh xuân có thời, si mê mãi như vậy để được gì. Phấn lại nói thôi qua đi, đi ăn xong đi lượn phố tí. Để phấn nài nỉ vậy, tao ko đành. Ừ đi thì đi. Chợt nhớ ra là ko có xe, bảo lại với phấn, phấn hihi à quên, thế anh đang ở phòng bắc ninh à, em qua đón nhá. Ừ thì nhá.
Nửa tiếng sau phấn qua, phấn đi vào gọi, tao ra, mụ hàng xóm cũng ra, nhìn thấy phấn, ánh mắt mụ đầy vẻ nghi hoặc. Tao bảo luôn bắc ninh là ng yêu hiện tại, đây là ng yêu cũ của em chị ạ, chia tay xong bọn em vẫn là bạn thân thiết. Mụ chỉ cười xòa lại cố hỏi chiều cậu có về chị lại nhờ thu hộ cái chăn. Mẹ con tiện nhân, lại thăm dò để dẫn trai về chứ gì, hôm nay ông phải bắt sống. Tao bảo tối em đi công trình rồi còn đâu, nói xong tao với Phấn đi luôn, phấn hỏi ơ chiều a đinh công trình luôn à, tao cười cười kể lại vụ tối qua, tao bảo tối nay phải bắt sống, phấn có vẻ hào hứng nói cho em tham gia cùng cho vui…
Chiều đó đưa phấn tung tăng khắp hà nội, phấn vui ra mặt, cứ hớn hớn hở hở mè nheo cái nọ cái kia. Đi mỏi hết cả háng tao bảo thôi về nhà nghỉ, vậy là về nhà phấn lúc 4h chiều. Thấy 1 đám 4-5 đưa con gái đang ngồi bên phòng bạn phấn, chính là phòng bắc ninh ngày xưa. Vkl. toàn chân dài đùi trắng áo dây, nhìn ko khác gì động nhền nhện. Thấy tao với phấn về bọn nó chả ngại ngần gì, còn í ới đùa nhau. Tao hỏi phấn đám nào đấy mà chất thế. Phấn thở dài kêu mới xuất hiện, bạn của bạn em, thỉnh thoảng rảnh qua đây tụ tập đánh bài. Nhìn mặt phấn có vẻ ko ưng, tao bảo thế thôi qua phòng bắc ninh đi nằm nghỉ cho đỡ ồn. Phấn bảo ai làm thế, ngại chết. Đang lăn tăn thì bắc ninh gọi điện, ẻm hỏi anh xuống công trường chưa, em qua quế võ chơi với anh. Tao chả biết thừa, ý ẻm là tao xuống công trường đi đừng ở hà nội nữa, sợ lại cuốn vào phấn chứ gì. Phấn hỏi sao thế, tao bảo công trường có việc, anh phải xuống luôn. Mặt phấn rũ xuống ko nói gì. Chẹp, đéo hiểu sao cứ thương thương phấn, nhưng thôi, thương thì phải dứt. Tình yêu của bắc ninh cũng ko hề nhỏ, làm nhiều người buồn rồi, ko muốn thêm bắc ninh buồn nữa.
Tao bắt xe ôm ra bến xe, cũng bắt được xe xuống công trường. Bắc ninh qua thật, ẻm kêu nhớ anh quá ko chịu được, phải kiểm tra xem có sứt mẻ gì khi cuối tuần về hà nội vắng em ko. Tao hỏi đèn chuyển xanh chưa, bắc ninh bảo ko biết, anh kiểm tra thử đi. Đệt, đóng như máy, vẫn còn đỏ đỏ rơi rớt nhưng ít, chỉ đủ tạo màu mà thôi.
May rằng hôm ấy ko thấy 2 em gái tộc ở nhà, chắc có khi chuyển chỗ rồi cũng nên. Nhưng vẫn phải bịt mồm bắc ninh lại. Đêm hôm đó dã mạnh mẽ 3 lần. Thề luôn là sáng hôm sau bắc ninh đi khó khép chân, ẻm kêu anh làm mạnh quá em mỏi hết háng rồi.
Cuộc sống lại đều đặn tiếp diễn cho đến mùa hè năm ấy. Tháng 6, nắng như thiêu như đốt, công trường hầm hập, tao chủ yếu là ngủ ngoài container, có điều hòa mới chống nổi chứ về nhà một hôm mà cứ trằn trọc cả đêm. Thật bất ngờ là bắc ninh với phấn rủ nhau thuê chung 1 căn chung cư, ở khu nhân chính gì đó. Đm, chúng nó tự quyết chứ ko thông qua tao, chuyển xong xuôi rồi thì phấn mới bảo bạn của phấn hay đưa các bạn về ồn ào nên phấn chán, đúng lúc bắc ninh kêu nóng, thế là đứa thuê được nhà chung cư có sẵn đồ, điều hòa đầy đủ, ngủ mát lắm. Còn bắc ninh thì kêu ráo hết cả bím anh ạ. Đúng là bựa nương. Cuối tuần đó như bao tuần khác, sáng thứ 7 làm xong tao bắt xe về. Là phấn ra đón, chỗ phấn được nghỉ thứ 7 còn bắc ninh thì tuần làm tuần nghỉ. Vào chung cư, đúng là khác bọt thật, sạch sẽ, thoáng mát, đường vào rộng rãi, hạ tầng đầy đủ. Phấn bảo bắc ninh kể rằng lương anh cao, lại kiếm chác được, cứ thuê đi, bắt anh đóng tiền vào chung. Tao bảo anh trên răng dưới có cái ấy, về hà nội phải ăn nhờ ở đợ các em thôi. Phấn hihi cười, mẹ kiếp, cảm giác giả như tao có vợ rồi mà lấy phấn làm vợ lẽ có khi phấn cũng đồng ý…Càng thế càng thấy thương
Part 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120