Một
số bạn muốn biết ngay về tình yêu cuối cùng của mình nhưng như đã nói, topic
này mình không hẳn muốn kể chuyện tình yêu mà là sau đám cưới mình cảm thấy cuộc
đời như bước sang hẳn một trang khác, và tự nhiên muốn tâm sự về quãng thời
gian đã qua. Topic của mình có cả chuyện tình yêu, chuyện đời, chuyện kinh
doanh (vì nó là nghề của mình), và diễn biến tuần tự theo thời gian, vì ý muốn
của mình là tâm sự. Nếu bạn nào thấy câu giờ quá thì mình thành thật xin lỗi, bởi
mình không thể viết nhanh hơn được.
Quay lại chủ đề mình đang nói, kinh doanh. Một số bạn muốn biết mình
khởi nghiệp như thế nào, lấy vốn ở đâu. Thực ra mình may mắn hơn nhiều người vì
được gửi đi học nước ngoài, sau 5 năm về nước mình có được một vốn kiến thức rất
có ích, một ý tưởng kinh doanh, và tích cóp được gần 6.000$. Mình phải vay mấy
người họ hàng thêm 6.000$ nữa với lãi suất 2,5% một tháng mới đủ cho chuyến
hàng đầu tiên.
Lúc đó mình chưa có công ty riêng, phải thuê một công ty khác nhập
khẩu và xử lý hóa đơn hộ. Khi hàng về, vì không có tiền nên mình phải kiêm tất
cả các công việc: giám đốc, kế toán nội bộ, tiếp thị, bán hàng và bốc vác. Có lần
trời mưa ngập kho, mình phải tự tay chuyển gấp gần 10 tấn hàng từ chỗ thấp lên
chỗ cao, xong việc bị lên 1 cơn co giật vì quá sức, may mà sau đó cũng tự khỏi.
Hai năm 96,97 là hai năm địa ngục đối với mình, nỗi vất vả về làm việc
đã lớn, nhưng còn chưa thấm vào đâu so với sự căng thẳng về tài chính. Mình
luôn sống trong cảnh giật gấu vá vai, lấy món vay này bù vào chỗ nợ khác. Có những
lúc chỉ cần 150 ngàn đồng trả lãi một khoản 5 triệu vay nóng mà cũng không biết
làm sao kiếm ra, phải làm một việc kinh khủng là đem cắm bằng tốt nghiệp. Vậy
mà không hiểu tại sao ngay trong những lúc đen tối nhất mình vẫn không bao giờ
nghĩ mình sẽ thất bại, chỉ lẳng lặng tự đi cho tới cùng, không kêu ca than vãn
với ai, kể cả với bố mẹ.
Năm 96 coi như tập sự, năm 97 doanh thu có khá hơn chút ít nhưng thu
vẫn xa xa mới đủ bù chi, cả bố mình cũng mấy lần khuyên mình nên thôi nhưng
mình không bỏ cuộc. Năm 98 tình hình bắt đầu sáng sủa hơn, đến năm 99, đột
nhiên nhu cầu về sản phẩm của mình tăng lên, doanh thu gấp đến 6 lần năm trước,
đã thấy dấu hiệu của sự thành công.
Mỗi người kinh doanh, khi thành công đều ít nhiều có một ân nhân, ân
nhân của mình chính là vị đại diện khu vực của công ty cung cấp. Suốt hai năm
97,98, mặc dù biết mình không đủ năng lực tài chính nhưng ông vẫn không bác bỏ
tư cách đại lý của mình, và năm 99 ông lại lấy tư cách cá nhân bảo lãnh cho
mình được mua hàng trả chậm từ công ty mẹ. Chính nhờ có bảo lãnh trả chậm mà
hàng về kịp thời, và mình mới không nhỡ cơ hội khi thị trường bùng nổ.
Những năm ấy, tài sản cá nhân duy nhất của mình là chiến Cub 81 bố mẹ
mua cho khi về nước, chiếc xe đã cùng mình đi hết tất cả khốn khó đến thành
công sau này. Bây giờ chiếc Cub 81 vẫn ở trong nhà mình, trong một góc kín đáo
nhưng trang trọng. Thỉnh thoảng buổi tối mình vẫn ra ngồi cạnh, im lặng đặt tay
lên yên, lần nào cũng thấy một cảm giác rất khó nói từ chiếc xe truyền sang, cảm
giác như với một người tri kỷ.