Tập hợp những truyện hay nhất trên internet
Từ kinh nghiệm bản thân, mình có một lời
khuyên cho các bạn nữ là nếu “được” tán thì hãy cẩn thận với những anh chàng mồm
mép dẻo quẹo hoặc chai mặt bám riết bất kể đối tượng nghĩ gì. Bởi nếu yêu thật
lòng, một người hoạt ngôn nhất cũng sẽ biến thành lóng ngóng, và những người tử
tế sẽ không bao giờ muốn bạn phải khó chịu hay phiền lòng. Những ngày ấy, đúng
là mình đã sa vào tình cảnh như vậy, cả ngày không nghĩ được gì nên hồn, cứ vu
vơ sợ được sợ mất. Mối liên hệ trung gian duy nhất là anh bạn Đại diện trưỏng
ngày xưa thì đã cùng vợ sang Canada định cư, mình cứ loanh quanh từ xa mà không
biết cách nào để bắt chuyện với em lần thứ hai. Tóm lại, tình trạng mình trong
một vài tuần sau đó là cực kỳ thê thảm.
May mà thời gian này mình đã giao được nhiều việc cho mấy cậu trợ lý,
không thì không biết chuyện kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào.
Đến một ngày, đứa cháu lớn kéo thêm mấy đứa cháu nhỏ qua chơi (gọi là
cháu nhưng cả bọn đã trong ngoài 30 cả rồi), một đứa lôi mình đến gí vào gương:
“Cậu xem cậu thành ra thế nào rồi. Không nghĩ ra cách gì thì chỉ còn cách trực
tiếp xông đến, đập chết ăn thịt!” Đứa khác dọa: “Nghe nói chị ấy xinh lắm, xinh
thì thiếu gì người theo? Cậu mà cứ lờ vờ là thằng khác nó nẫng mất ngay đấy!”
Nghe thế mình cũng thấy chột dạ. Đúng là một cô gái với nhan sắc và công
việc như em, có biết bao nhiêu cơ hội gặp gỡ với những người chẳng kém gì, thậm
chí còn hơn cả mình nữa. Đằng nào thì cũng chỉ còn có một cách, cứ liều mình
như mấy nghĩa sĩ của cụ đồ Chiểu có khi lại hay (!)
Quyết định rồi, hôm sau mình mặc một bộ kaki giả bò hơi bụi bặm một tí,
đúng giờ chờ em ở dưới sảnh tòa nhà. Thật may, hôm đó em đang bận gì đó nên đi
ăn trưa một mình, vừa ăn vừa đọc tài liệu. Mình chờ đúng lúc em ăn xong, lại gần
chào rồi hỏi ngay: “Xin lỗi, anh có thể gặp em 15 phút được không?”
Em chỉ có vẻ hơi ngạc nhiên một chút rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh,
xem đồng hồ rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em cũng còn khoảng 15 phút, có chuyện
gì không ạ?”
Mình ngồi xuống đối diện với em rồi không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Những lời anh sắp nói đây có thể sẽ làm em rất bất ngờ, thậm chí có thể bực
mình, nhưng dù thế nào cũng xin em nghe đến hết, vì anh chỉ có 15 phút thôi, được
không?”
“Vâng, anh cứ nói đi!” Nhìn em lại bắt đầu ngạc nhiên, chắc là đang
nghĩ: “Thằng cha này có làm sao không nhỉ…?” Mình cũng chẳng còn gì để mất nữa,
bắt đầu ngay: “Chắc em còn nhớ, năm 2003 chúng ta đã có ba lần gặp nhau, lần thứ
hai em và anh còn nói chuyện gần hai tiếng về công việc?”
“Vâng…?”
“Anh chỉ muốn nói với em rằng, sau cuộc nói chuyện đó, em đã chiếm một vị
trí đặc biệt trong tâm trí anh. Anh nói chuyện ngay với anh B., anh B. nói em
đã có người yêu mà anh vẫn không sao quên em được. Sau khi em phải theo gia
đình về quê, anh đã mất tinh thần mấy tháng trời…”
“Em có thể không tin, nhưng sự thực là sáu năm qua, cứ nghĩ đến em là
anh lại thấy xót xa vì anh có biết một chút vì sao em phải rời Hà nội. Thế nên
gặp em hôm trước, em không biết là anh đã mừng đến mức nào, vì anh thấy em đã
vượt qua được hoàn cảnh để trở lại với những gì em xứng đáng được có…”
Đại loại là lúc ấy mình đã nói như vậy, chỉ mấy phút mà cổ họng khô khốc.
Mình uống bừa cốc nước lọc trên bàn rồi nói lời cuối cùng: “Sáu năm qua, trong
tim anh lúc nào em cũng có vị trí đặc biệt như vậy. Nên hôm nay anh mới tới tìm
em, đầu tiên để chúc mừng em đã trở lại, sau nữa là để nói ra tất cả những điều
ấy. Bởi nếu gặp rồi mà không nói ra với em, có lẽ anh phát điên lên mất…”
Sau đó là một khoảng lặng “kinh hoàng”, mình và em nhìn nhau một thoáng.
Mình nhận ra đôi mắt em lúc tối lúc sáng, và có lẽ em cũng kinh hoàng chẳng kém
gì mình. Mình phải trấn an em ngay: “Xin lỗi vì có thể anh đã làm em sợ, nhưng
em yên tâm. Anh chỉ nói với em một lần thôi, nếu em không thích, từ nay anh sẽ
không làm phiền em nữa…”
Em vẫn yên lặng một lát, rồi tự nhiên bật ra câu hỏi: “Anh nói những lời
như thế, không sợ làm chị ấy buồn sao?”
Đầu mình thoáng tê đi trong một dự cảm tốt lành. Mình lấy hết sức bình
tĩnh, “thản nhiên” trả lời: “Anh chưa có gia đình, đó cũng là một phần lý do
hôm nay anh tới gặp em. Nhưng chủ yếu là anh muốn nói với em rằng anh rất mừng
vì em đã trở lại…”
Nhìn đồng hồ thấy đã hết 15 phút, mình “kiên quyết” đứng dậy: “Chắc bây
giờ em phải quay lại làm việc. Đây là số của anh, nếu không muốn gặp nữa, em chỉ
cần nhắn một tin ngắn cho anh. Còn nếu không nhận được tin gì thì anh sẽ lại đến
tìm em, được không?” Lúc ấy thực sự là mình có ý áp đảo em. bởi cũng chẳng còn
gì để mất.
Em vẫn ngồi yên tại chỗ như chưa hết sợ, chỉ khẽ “vâng” và gật nhẹ đầu
khi mình chào từ biệt.
Ngày hôm sau với mình là một ngày dài đằng
đẵng, cứ có chuông báo tin nhắn là sau gáy lại gai lên một chút, giơ điện thoại
lên thấy số lạ (lúc ấy mình vẫn chưa có số của em) lòng lại càng chìm xuống, đến
khi mở tin nhắn ra đọc không phải mới kín đáo thở phào một hơi. Nghĩ đến chuyện
có thể bị từ chối và phải giữ đúng lời hứa không gặp em nữa, thực sự mình cảm
thấy tức thở. Có thể nhiều bạn sẽ cho rằng mình đã quá sến hay quá mẫn cảm,
nhưng phải ở vào hoàn cảnh như thế các bạn mới hiểu. Bạn phải tìm rất lâu mới
thấy được báu vật của đời mình, chưa kịp vui mừng đã lại phải sợ có thể sẽ mất
đi, cảm giác đó thực sự là rất, rất khó chịu.
Ngày đầu tiên em không nhắn gì. Mình chờ đến nửa đêm hôm sau, khi chuông
đồng hồ điểm 12 tiếng mới bật nắp một chai vang tự chúc mừng. Chiến thuật cảm tử
có đôi chút điên rồ nhưng như người ta nói, “đúng là cách khi hết cách”. Bây giờ
mình có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt em, chỉ cần em chịu nói chuyện thì
mình tin, mình sẽ tìm được cơ hội.
Không ngờ ngay đầu giờ chiều hôm sau mình đã nhận được tin nhắn: “Tối
nay 7 giờ, em gặp anh ở chỗ cũ được không ạ?”
Chà chà, được quá đi chứ!
Mình đang có công chuyện ở Thái nguyên bèn điều chỉnh ngay lịch làm việc,
rút ngắn thời gian mấy cuộc gặp rồi nhanh chóng quay về Hà nội. Đúng 7 giờ tối,
thằng bé đã đĩnh đạc ngồi chờ tại ngội quán cũ, cũng đúng chiếc bàn đó.
Em đến sau 7 giờ vài phút, thoạt trông mình hơi hoảng khi thấy vẻ mệt mỏi
trên mặt em. Mình không tin sự tỏ tình hôm trước có thể khiến em trở thành như
vậy, bởi dù kiểu cách đường đột nhưng mình cư xử rất lịch sự, và vẻ bề ngoài
cũng không thể khiến em nghĩ rằng mình là người không đàng hoàng. Hay, em đang
gặp phải một chuyện buồn nào đó?
Sau vài câu chào hỏi xã giao, hai đứa ngồi tại chỗ… nhìn mặt bàn. Có vẻ
ai cũng chờ người kia lên tiếng trước, cuối cùng mình thử bắt đầu bằng một câu
pha trò: “Anh xin lỗi lần nữa vì sự đường đột hôm trước, không biết em đã phần
nào hoàn hồn lại chưa…?”
Có lẽ đến cả tấn đá đã rơi khỏi người mình lúc đó khi nhìn thấy em mỉm
cười, dù nụ cười rất nhẹ. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến mình rơi ngay vào
hoang mang: “Em cũng xin lỗi đã làm mất thời gian của anh. Em nhắn gặp anh hôm
nay không phải ý gì đâu, chỉ muốn nhờ anh giúp một việc…”
“Không có ý gì” nghĩa là ý gì? Chẳng nhẽ em thấy nhắn tin là bất lịch sự
nên mới hẹn mình ra gặp một lần, coi như phát súng ân huệ cho kẻ tử tù tội nghiệp?
Khi mình đã chuẩn bị để chết cho thật đẹp thì em tiếp lời nói về một
chuyện hoàn toàn khác, lúc đó mình mới phần nào đoán ra, vì sao em lại có vẻ mệt
mỏi như vậy.
“Em không phải mới quay lại Hà nội mà đã gần năm năm rồi. Lúc quay lại,
em không liên lạc với chú B. (em gọi anh bạn Đại diện trưởng bạn mình bằng
chú), mãi về sau em mới biết cô chú đã đi định cư…Ngoài cô chú B., chỉ có mình
anh là biết chuyện gia đình em. Em muốn nhờ, rất nhờ anh giữ kín chuyện giúp
em…”
Nhìn vẻ mặt em, mình biết câu chuyện còn nhiều chi tiết nữa, có thể còn
nặng nề bi kịch hơn những gì mình đã được nghe. Nhưng mình không muốn và cũng
không cần biết thêm gì nữa, quan trọng nhất là hôm nay mình đã được gặp em, và
dù bằng một cách không ai muốn thì giữa mình với em đã có một sợi dây liên hệ…